Giờ này, số phận của sư Minh Tuệ coi như đã được quyết định. Việc bắt đi làm căn cước công dân vào lúc nửa đêm chỉ là một cái cớ. Bởi không phải thanh niên nào trên đất nước Việt Nam cũng có căn cước công dân và không phải ai không có căn cước công dân thì công an cũng nửa đêm vào nhà bắt đi làm. Bởi không có căn cước công dân không phải là một tội hình sự.
Đó là một điều dị hợm, bởi không có nước nào trên thế giới mà nửa đêm công an vào nhà chở đi làm căn cước công dân cả. Và ngay cả ở Việt Nam, đây có lẽ là trường hợp đầu tiên.
Nhẹ thì sư Minh Tuệ sẽ bị giam lỏng như một số vị lãnh đạo của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất và sẽ không còn có thể đi khất thực nữa. Còn nặng hơn thì số phận của sư Minh Tuệ sẽ giống số phận của giáo chủ Huỳnh Phú Sổ của Phật giáo Hoà Hảo nửa đêm bị Việt Cộng cho người đem đi thủ tiêu, hoặc như một số lãnh đạo tôn giáo khác ở miền Nam sau năm 1975 bị đem đi đày dưới cái tên gọi là cải tạo rồi tìm cách giết đi.
Sư Minh Tuệ, như ông nói, không sợ chết và ông chỉ mượn tạm thân xác để đi tu. Hạt giống từ bi ông đã gieo trồng. Con đường hành thiền ông đã đi. Pháp tu đã được khai quang. Giờ đây, cho dù ông có chết đi thì phương pháp tu tập khổ hạnh 13 hạnh đầu đà cũng đã được khai mở.
Câu hỏi là tại sao chính quyền lại phải giải tán nhóm của ông?
Một số người ngây thơ nghĩ rằng nếu ông đi hành thiền, nhiều người đi theo gây mất trật tự, làm hỗn loạn đường phố. Vậy hãy hỏi ngược lại rằng làm sao cảnh sát giao thông có thể bảo đảm trật tự an toàn giao thông của xe cộ trên đường phố được mà lại không bảo đảm trật tự di chuyển của một đám đông hâm mộ đi trên lề đường theo sư Minh Tuệ được? Việc này rất đơn giản theo nghiệp vụ của công an. Chỉ cần cảnh sát thấy những người nào có hành vi vi phạm giao thông và phạt nặng vài cá nhân, những cá nhân khác tự khác nhìn thấy bài học và tuân thủ luật giao thông, như cách mà cảnh sát giao thông hàng ngày vẫn làm để kiếm tiền trên khắp các con đường của Việt Nam.
Việc giải tán nhóm tu của sư Minh Tuệ nó có một nguyên nhân sâu xa hơn nhiều.
Để ý rằng trong suốt quá trình thiền hành, khi được người dân hỏi làm sao để sống hạnh phúc, sư Minh Tuệ chỉ nói rằng hãy về và cố gắng giữ 5 giới. Năm giới đó là: không sát sanh; không trộm cắp; không tà dâm; không nói dối; không uống rượu.
Khi người dân ai cũng hiểu rằng giữ 5 giới này là điều tốt cho mình và cho xã hội thì theo thời gian, các giá trị này nghiễm nhiên trở thành một phần văn hoá và ý thức của dân tộc. Nó cũng tương tự như tư tưởng Thiên chúa giáo ở phương Tây rằng ngày nay đã trở thành một phần văn hoá của các nước này dù không còn mấy ai đi nhà thờ.
Khi một dân tộc có một ý thức rõ rệt về việc tránh xa nói dối tất họ sẽ thấy việc thực hiện tuyên truyền những điều nhảm nhí, sai trái, nói trắng thay đen là một điều ghê tởm. Ghê tởm những cơ quan tạo ra nó và ghê tởm những cá nhân làm việc đó. Không có tuyên truyền nhồi sọ thì độc tài sẽ không sống được.
Khi ai cũng thấy rằng những kẻ đi cướp bóc là xấu xa thì không ai muốn làm việc cho các đại gia đi cướp đoạt đất đai của dân chúng để làm giàu, không ai muốn tiếp tay cho những kẻ lừa đảo đi trục lợi tài sản của người dân. Họ sẽ khinh bỉ tham nhũng vì nó là cướp của công. Và họ sẽ phản kháng đối với những kẻ độc tài, tham lam quyền lực, cướp lấy chính quyền và cố tình duy trì hệ thống độc tài nhằm làm lợi cho phe nhóm của mình.
Hành động nó xuất phát từ ý thức. Và khi ý thức đã hình thành, hành động sẽ tiếp nối.
Cho nên việc bắt giam sư Minh Tuệ và giải tán nhóm tu của ông là điều dễ hiểu trong chế độ của đảng Cộng sản. Bởi khi một dân tộc ý thức được những điều trên thì chính quyền độc tài của đảng Cộng sản Việt Nam sẽ không thể tồn tại. Mầm từ bi nó sẽ lan toả từ người dân cho tới gia đình các quan chức trong chính quyền. Chính quyền sau đó tự nó sẽ tan rã khi chính những người trong chính quyền ý thức được rằng hành động của mình là sai trái, nó không tạo ra bình yên và hạnh phúc cho mình và cho cả dân tộc.
Một số người trong giới cầm quyền đã vội vã ra tay vì họ sợ mất chính quyền. Một nỗi sợ mơ hồ đối với một nhóm tu nhỏ nhưng là chánh đạo và bắt đầu nhận được nhiều sự yêu thương. Họ sợ cũng có lý do của họ, bởi vì họ biết rằng họ không có chính danh và chẳng có mấy ai ủng hộ. Sự cầm quyền mỏng manh chỉ còn nhờ ở công an và quân đội, và công an và quân đội cũng có lương tri. Khi công an và quân đội thức tỉnh lương tri, biết rằng đúng lý ra họ phải phục vụ cho nhân dân và tổ quốc chứ không phải cho một nhóm nhỏ người đang tiếm quyền của quốc gia không qua bất cứ một cuộc bầu cử tự do nào, hay nói đúng hơn là một nhóm nhỏ người đang cướp chính quyền, thì họ tự khắc sẽ quay lưng.
Sự yêu thương của nhiều người dân đối với một bậc chân tu cho thấy mầm từ bi đã lan toả trong lòng dân tộc. Ngày sang trang của quê hương chắc sẽ không còn xa. Hãy cùng cầu nguyện cho khoảnh khắc này.
Nguyễn Huy Vũ
3.6.2024
Leave a Reply