Chủ nhật, ngày 22/5/2016 tới, đúng ra là một ngày trọng đại của dân tộc: Đó là ngày Bầu cử Quốc hội của nước Việt Nam. Và nếu đúng theo luật, những đại biểu Quốc hội được bầu chọn trong ngày đó sẽ, tiếp theo, chọn ra những người lãnh đạo cao nhất dẫn dắt đất nước.
Trái ngược với sự long trọng mà đúng ra nó phải có, nếu như trước đây người dân phản ứng lại với một thái độ thờ ơ, giờ đây, một xu hướng mới đang dần xuất hiện: Đó là tẩy chay. Sẽ không lạ gì nếu ngày 22/5 tới đây, chúng ta sẽ chứng kiến những lá phiếu bị gạch hết; những lá phiếu được vẽ trên đó hình những chú cá chết; những lá phiếu được ghi lên trên đó dòng chữ «Tôi muốn Bầu cử Tự do»; những lá phiếu ghi tên những ứng cử viên tự do đã bị loại trong các cuộc hiệp thương; hay những lá phiếu với những dòng chữ thóa mạ và lên án nhà cầm quyền và cuộc bầu cử phi dân chủ. Chúng ta cũng có thể bắt gặp những hội nhóm tọa kháng hay đứng phản đối, đòi hỏi một cuộc bầu cử tự do ở các điểm bỏ phiếu. Ở trên mạng, chúng ta cũng có thể sẽ thấy xuất hiện nhiều hơn những chia sẻ phản đối và có lẽ sẽ được nghe nhiều hơn bài hát «Trả Lại Cho Dân» vào ngày này.
Với những người dân, họ có lý do để làm việc đó và đó có lẽ là lựa chọn duy nhất của họ. Vì với những người dân sống trong một xã hội nơi mà nhà cầm quyền tước đoạt mọi quyền lực, bất chấp tất cả ý kiến của người dân, sẵn sàng bịt miệng báo chí, triệt đường kinh tế, đuổi học, làm áp lực đuổi khỏi nhà trọ, dùng an ninh giả danh côn đồ đánh đập, bắt bớ người dân, và sẵn sàng bỏ tù bất kì ai họ không thích, thì người dân đi bầu lên họ làm gì? Và họ có quyền gì để bầu? Vì ai cũng biết tất cả chỉ là một màn kịch khi một nhóm vài chục người nắm mọi quyền sinh sát ở đất nước này, ngày này qua năm nọ, chỉ mị dân, làm lụn bại, và phá tan hoang đất nước: rừng đã sạch, đất đã khô cằn, không khí đã ô nhiễm, và giờ đây biển đang chết. Một quốc gia biển, nơi biển là tài nguyên lớn nhất và quí giá nhất của đất nước đã bị nhiễm độc từ Bắc vô Nam. Tôi không tìm được một lí do nào, dù là rất muốn, để thấy rằng những người cầm quyền còn xứng đáng tiếp tục dẫn dắt đất nước.
Những người có hiểu biết đều công nhận một điều rằng dân Việt quá hiền. Hiền đến độ mà nhà cầm quyền tạo ra một bộ luật, nhưng hệ thống luật ấy chỉ dùng để áp dụng cho dân đen. Những người cầm quyền đứng ngoài và đứng trên luật pháp. Vì nếu chiếu theo luật pháp, với những vi phạm về nhân quyền và lũng đoạn đất nước, chính những người cầm quyền sẽ phải chịu trách nhiệm và bị truy tố trước luật pháp hiện hành. Họ không bị truy tố chỉ vì họ đang nắm trong tay khẩu súng với dùi cui. Và người Việt, cũng như rất nhiều dân xứ khác, đều sợ hai thứ này.
Nhưng có lẽ giờ đây tình thế bắt đầu thay đổi. Một biểu hiện rõ nhất đó là sự xuất hiện ngày càng nhiều những tiếng nói của các bạn trẻ, đủ mọi thành phần. Họ cất lên tiếng nói vì họ thấy quê hương và tương lai này là của họ. Và khi họ, những người trẻ chiếm một nửa dân số, từ từ bước ra và bước qua nỗi sợ để nói lên khát vọng tự do, những người đang tước đoạt tự do chính là những người sẽ phải sợ. Tất cả dường như chỉ là bắt đầu. Vì một khi mọi người dân đều hiểu rằng đất nước lụn bại vì chúng ta có những lãnh đạo tồi và việc cần làm trước hết là đòi hỏi quyền bầu cử tự do phải được thực thi để chọn lựa lại những người lãnh đạo, và người dân tiếp tục phản kháng cho đến chừng nào quyền bầu cử tự do được thực hiện, thì đó sẽ là những ngày mà nhà cầm quyền bắt đầu hoảng sợ.
MN, 18.5.2016
Leave a Reply