Dưới áp lực của dư luận, thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc tuyên bố sẽ giảm thời gian cho thuê đất mà theo đề xuất hiện nay là 99 năm.
Hành động này cho thấy vài vấn đề:
Thứ nhất, đó là dưới sức ép của dư luận, giới cầm quyền Việt Nam buộc phải tìm cách đối phó. Những ai nói rằng lên tiếng không thay đổi gì phải suy nghĩ lại. Những người lãnh đạo cộng sản, vài chục con người với trình độ kém cỏi và học thức hạn hẹp, cai trị được hơn 90 triệu người chúng ta là bởi vì chúng ta im lặng. Khi chúng ta cùng lên tiếng thì chỉ cần mỗi người một tiếng nói thôi, 90 triệu tiếng nói sẽ là một quả bom.
Thứ hai, đó là sự suy xét lại và việc đưa ra mặc cả giảm thời hạn cho thuê chỉ là một sự câu giờ. Với nhiều dự luật gây nguy hiểm về an ninh quốc phòng, chưa nói đến hiệu quả không khả thi của 3 dự án đặc khu kinh tế, cho dù giảm thời hạn cho thuê thì Việt Nam sớm muộn gì cũng đối phó với nguy cơ mất nước và song song đó sẽ là gánh nặng của những khoản nợ lớn lao khi bỏ tiền vào đầu tư trong những đặc khu mà không có khả năng sinh lời. Vì vậy, các đặc khu này phải bị dẹp bỏ, chứ đừng nói là giảm thời hạn cho thuê.
Thứ ba, các đặc khu này chỉ làm lợi trước mắt cho các nhóm tư bản thân hữu, vốn là tay chân của các lãnh đạo cộng sản. Những tư bản thân hữu núp bóng dưới dạng các tập đoàn đã chiếm những vị trí đắc địa. Việc chính quyền dùng tiền thuế của nhân dân đầu tư vào các dự án hạ tầng này chỉ giúp những tư bản thân hữu đẩy giá đất lên cao và tạo cơ hội cho họ kiếm lợi, mà không đem lại những lợi ích nào cho quê hương. Đây thực chất là một hình thức “mượn đầu heo nấu cháo”, cháo nấu xong thì mất luôn cái đầu heo — một cách gián tiếp, lấy tiền thuế và đất đai của nhân dân Việt Nam làm giàu cho giới tư bản thân hữu cộng sản.
Thứ tư, với những sự chuẩn bị đã có từ lâu với các hội thảo đặc khu diễn ra từ năm 2014, những xây dựng hạ tầng rầm rộ ở Vân Đồn, cùng những đầu cơ đất đai ở cả ba đặc khu, giới cầm quyền Việt Nam sẽ cố gắng thông qua luật đặc khu và bán đất cho nước ngoài, bất chấp lời lên tiếng phản đối của nhân dân, sớm hay muộn. Họ sẽ tìm cách câu giờ, và khi mà sự lên tiếng giảm xuống thì họ sẽ thông qua.
Và cuối cùng, chỉ bằng cách kêu gọi một cuộc bầu cử tự do mới nhằm bầu ra một quốc hội dân chủ, thực sự của dân, do dân, và vì dân thì chúng ta mới thoát khỏi kiếp nạn chịu đựng những sai lầm phá huỷ quê hương. Chừng nào mà những đại biểu quốc hội không do dân bầu thì chừng đó chúng ta sẽ chịu đựng những chính sách chỉ làm lợi cho đảng Cộng sản, bỏ mặc quyền lợi của quê hương.
Đó là dự án thành lập các tập đoàn với chiếc bánh vẽ là nó sẽ trở thành những quả đấm thép; và thực tế là những quả đấm đó đã đấm vỡ nền kinh tế, đấm vỡ ngân sách quốc gia, với các khoản nợ hàng nghìn tỉ. Đó là dự án bô-xít Tây Nguyên — một dự án bị nhiều người lên án, nhưng cuối cùng các lãnh đạo cộng sản cũng quyết định móc quặng lên bán cho Tàu để rồi phải lỗ hơn một ngàn tỉ đồng mỗi năm. Đó là dự án thép Formosa Hà Tĩnh cho thuê đất với mức giá 80 đồng/mét vuông/năm rẻ như cho trong 70 năm mà nhiều người phản đối để rồi cuối cùng Formosa làm chết biển miền Trung và chấm dứt nền công nghiệp thuỷ hải sản ở đây. Đó là những dự án nhiệt điện than trải dài khắp từ Bắc xuống Nam dùng công nghệ và máy móc Trung Quốc, vừa kém hiệu quả lại đầu độc môi trường sinh sống của người dân. Đó là dự án vay ODA và cho nhà thầu Trung Quốc xây dựng đường sắt Cát Linh đến bây giờ vẫn chưa hoàn thành và vẫn đội vốn mỗi ngày.
Đó chỉ là vài trong vô số các quyết định ngu xuẩn làm nguy hại đến quyền lợi của đất nước và dân tộc, mà nếu chúng ta để cái quốc hội của đảng Cộng sản này tiếp tục tồn tại, chúng ta — những người dân Việt Nam — chắc chắn sẽ chịu nhiều khổ đau với nó. Hãy một lần, dứt khoát nói rằng, đã quá đủ, chúng ta đã chịu đựng quá đủ cái quốc hội cộng sản đảng cử dân bầu này, và chúng ta cần một quốc hội bầu cử tự do khác — một quốc hội mới đại diện cho tất cả mọi người dân trên mọi miền.
Nếu không, đặc khu sẽ là một thảm hoạ kế tiếp của Việt Nam, và lần này chắc chắn sẽ là mất nước.
Nguyễn Huy Vũ
7/6/2018
Leave a Reply