Nhưng người Mỹ thì khác. Họ có quan điểm riêng và suy nghĩ độc lập. Nghe thì nghe, nhưng họ có quyết định riêng. Chứ không phải vì mến mộ ông tổng thống, một ông tỉ phú, hay một ông trí thức mà họ răm rắp nghe theo lời người ta, như thể mỗi lời nói của họ là chân lý, mà quên đi việc xét lại. Trong nhà thì chia sẻ tình yêu; còn việc vợ hay chồng, dù sống đến đầu bạc răng long, có hai chọn lựa chính trị riêng, bỏ phiếu cho hai đảng là bình thường, chứ không phải bắt người ta theo lựa chọn của mình.
Thấy như vậy thì mới thấy được sự trưởng thành trong nhận thức của người Mỹ. Ở một quốc gia mà người dân suy nghĩ độc lập, tự chọn lựa và tự chịu trách nhiệm cho chính mình và cho đất nước chứ không phải bị xỏ mũi dẫn dắt bởi một đám trí thức nào đó hay sự tuyên truyền một chiều của báo chí thì đó là một tài sản quý giá lớn. Nước Mỹ có thể sai lầm, người Mỹ có thể sai lầm, nhưng khi họ dám lấy những quyết định quan trọng một cách độc lập và tự chịu trách nhiệm cho những quyết định của mình, thì họ sẽ luôn có thể tiếp tục đi tới dù hôm nay có bị té ngã.
Nghĩ lại ở Việt Nam, vài người nổi tiếng và có uy tín, nhưng phát ngôn và quan điểm sai do sự thiếu hiểu biết về những lĩnh vực họ phát biểu đã khiến hình thành nên một lối mòn suy nghĩ lệch lạc trong một nhóm những người hâm mộ họ. Và đáng tiếc hơn, những tác động ấy đôi khi ảnh hưởng đến cục diện chính trị xã hội.
OL,9.11.2016
Leave a Reply